Đầu gối bị đập nát nhanh chóng khôi phục, Ôn Văn nhìn bóng lưng con rối, bắt đầu tính toán.

Lúc này nhìn con rối thì nó cũng không có chút phản ứng nào, chỉ mờ mịt lượn lờ xung quanh, thoạt nhìn còn có chút đáng yêu.

"Xem ra điều kiện kích hoạt công kích của con rối này quả nhiên là ánh mắt từ trên cao nhìn xuống."

"Kế tiếp, chỉ cần không đáp ứng điều kiện này rồi tiến hành bắt nó là được."

Ôn Văn hít sâu một hơi, mặt hướng lên bầu trời, ngón tay dùng sức như móng vuốt loài sát, cả người bắt đầu nhanh chóng bò tới trước.

Cứ như một con sâu lông có hình người.

Đây là lần đầu tiên Ôn Văn dùng cách thức như vậy để hành động, có thể chất mạnh mẽ và năng lực cân bằng thân thể chống đỡ nên cảm giác cũng không tệ lắm.

Anh nhanh chóng tiếp cận con rối, đúng như anh suy đoán, con rối không hề có phản ứng với sự tiếp cận của anh, thậm chí còn thân thiện chào hỏi anh.

Sau đó, Ôn Văn liền trục tiếp đưa hai tay tới giơ nó lên cao rồi chậm rãi đứng dậy.

Con rối có phản kháng nhưng sức lực còn không bằng đứa nhỏ bình thường, khi không có đối tượng từ trên cao nhìn nó, thứ này thật sự quá yếu ớt.

Ôn Văn thở dài một hơi, sợi xích màu đen từ trong găng tay Tai Ách tràn ra quấn chặt con rối rồi kéo vào trong trạm thu nhận.

Quá trình bắt con rối thu nhận này thật sự rất đơn giản, đơn giản tới không tưởng, nhưng nếu đổi lại là người khác thì có lẽ không dễ được như vậy.

Đầu tiên, người bình thường bị đánh nát đầu gối thì cơ bản đã bị phế.

Thứ hai, không có trạm thu nhận thì trong quá trình vận chuyển con rối này phải đảm bảo không có bất cứ con chim chóc nào bay trên không.

Ôn Văn tiến vào trạm thu nhận, phát hiện con rối gỗ này quả nhiên là vật thu nhận cấp Tai Hại, nó đang nằm trong kho hàng số hai khu Tai Hại, ở bên cạnh con chó đầu người.

Kho hàng thu nhận này bị một lớp màn đen bao phủ, hoàn toàn che khuất con rối kia, không ai có thể nhìn thấy nó.

"Giống như lời Triệu Nhất Phi đã nói, vật thu nhận chỉ là một món đồ có một sức mạnh kỳ quái mà thôi, xét theo một khía cạnh nào đó sẽ mạnh đến đáng sợ, nhưng khi nắm được điểm yếu của nó thì đối phó cũng rất dễ."

Đứng trong kho hàng, Ôn Văn nghĩ ngợi một hồi rồi viết lên tấm bảng trên cửa:

Sau một phen ngẫm nghĩ, anh viết.

'Số hiệu ZHI-0002, tên con rối đập vỡ đầu gối'

'Thời gian thu nhân: không rõ'

'Địa điểm thu nhận: dãy núi Tề Linh'

'Nhân viên thu nhận: nhân viên thu nhận tai hại 10086'

Đặc tính: không thể phá hủy, không biết mệt mỏi, chỉ cần bị cái búa đập trúng thì đầu gối nhất định sẽ nát.

Biện pháp thu nhận: phải đảm bảo không có bất cứ sinh vật nào từ trên cao nhìn xuống con rối này.

...

Sau khi từ trạm thu nhận ra ngoài, nhìn một mảnh hỗn loạn trong thôn, Ôn Văn sờ cằm.

"Kế tiếp thì phải đóng kịch rồi, phải làm chân thực một chút."

Ôn Văn vác một tảng đá to gấp hai đầu người, dùng sức ném thẳng tới hướng dãy núi Tề Linh.

Tiếp đó anh lại bố trí một chút, làm ra dáng vẻ giống như vừa trả qua một trận đại chiến kinh thiên động địa, sau đó có chút chật vật rời khỏi làng.

Ôn Văn vừa đi ra ngoài, nhóm Lý Lam Thiên đang chờ đợi lập tức chạy tới, mong đợi hỏi: "Bắt được nó không?"

Ôn Văn bất đắc dĩ lắc đầu: "Chưa bắt được, suýt chút nữa tôi cũng bị đập nát đầu gối, có điều sau đó tôi tìm được điểm yếu của nó, hiện giờ nó đã trốn về hướng bắc rồi, tôi sẽ đuổi theo."

Lý Lam Thiên thất vọng lắc đầu, ông còn tưởng rằng chuyện này có thể kết thúc, sau đó ông khiếp sợ nói: "Phía bắc... phía bắc chính là núi Tề Linh!"

"Anh muốn tới núi Tề Linh à? Nơi đó có rất nhiều quái vật loại dã thú, bình thường hiệp hội cũng không chủ động tiến vào đó, thật sự quá nguy hiểm."

Ôn Văn quơ quơ tay, ý bảo không có vấn đề: "Nguyên nhân là vậy nên tôi mới phải bắt nó, đập vỡ đầu gối nhiều người như vậy, nhất định phải trả cái giá thật lớn, tôi sẽ không để nó chạy tới dãy núi kia mà ngồi không thư giãn đâu."

"Thời gian cấp bách, tôi không nói nhiều với mọi người nữa, thôn làng này hiện giờ đã an toàn nhưng mọi người nên quan sát thêm hai ngày, tôi đi trước đây."

Nói xong, Ôn Văn quỳ gối xuống, sau đó cả người giống như một viên đạn bắn ra ngoài, để lại đám Lý Lam Thiên ngơ ngác.

Sau khi trở thành thành viên chính thức của hiệp hội, Ôn Văn đã bổ sung thêm chút tri thức, kiến thức đã gia tăng không ít.

Ít ra thì bây giờ anh biết núi Tề Linh là nơi nào.

Từ xưa đến nay, dân trong thế giới trong vẫn không ngừng xâm lấn thế giới hiện thực.

Mà sức mạnh của nhóm thợ săn bọn họ thì có hạn, không có khả năng quét sạch toàn bộ quái vật, cho dù mỗi năm lọt lướt một hai con thì số lượng quái vật sinh tồn trong thế giới này cũng rất khổng lồ.

Số cá lọt lưới này bắt đầu tự phát tụ lại một chỗ, tạo thành một khu quái vật.

Giống như quỷ thành Phong Đô nổi tiếng ở khu Hoa Phủ, sa mạc Tử Vong ở khu Ai Phi, hang ổ huyết tộc ở khu Kim Ưng, đều là nơi như thế.

Những khu quái vật tụ tập này bình thường đều có ký khế ước với hiệp hội, chỉ được quyền hoạt động trong khu, không chủ động đi ra ngoài ảnh hưởng tới nhân loại, bằng không sẽ bị Hiệp Hội Thợ Săn tiến hành thanh trừ.

Mà những khu này cũng có những quái vật có thực lực khá mạnh mẽ, Hiệp Hội Thợ Săn cũng không nguyện ý chủ động phát sinh xung đột với chúng.

Thật ra có những khu này tồn tại làm đám quái vật tụ lại với nhau đối với hiệp hội thì đó mới là chuyện có lợi, để chúng lởn vởn xung quanh phá hoại mới đúng là chuyện phiền phức.

Núi Tề Linh tuy chiếm điện tích rất lớn, tuy chỉ có thể tính là một khu quái vật hạng trung nhưng lại có yêu ma cường đại chiếm giữ từ thời cổ đại, cho dù là Hiệp Hội Thợ Săn muốn đối phó cũng là chuyện khó.

Tụ tập ở nơi này phần lớn là quái vật có hình dáng quái thú, giống như Bá Kê Song Sát trước đó.

Hiệp hội và đám đại yêu quái cao cấp nhất trong núi Tề Linh ký khế ước, chỉ cần chúng nó không rời khỏi phạm vi núi Tề Linh, hiệp hội sẽ không chủ động tấn công chúng.

Có điều khế ước này chỉ hữu hiệu với những con quái vật mạnh nhất mà thôi, về phần những số khác thì càng giống như chuồng nuôi gia súc của Hiệp Hội Thợ Săn hơn.

Thỉnh thoảng hiệp hội sẽ xem nơi này là sân khảo nghiệm cho nhóm thợ săn mới, vì thế Ôn Văn tới đây săn, chỉ cần không trêu chọc trúng đám quái vật mạnh nhất thì cũng không coi là trái quy định.

Lúc Ôn Văn tới đây thì phát hiện nó được bao vây bằng lưới điện, khắp nơi treo đầy biển báo nguy hiểm.

Lưới sắt này chỉ ngăn chặn người bình thường mà thôi, sâu bên trong một chút mới là lá chắn chặn quái vật.

Bởi vì có quái vật tồn tại nên đám mãnh thú như hổ báo, lợn rừng, gấu ngựa đồ đều sinh sống ở khu vực ngoài rìa ngọn núi, vì thế cho dù là ở ngoài thì cũng rất nguy hiểm đối với người bình thường.

"Đây là núi Tề Linh à... không khí trong lành hơn những nơi khác một chút."

Cho dù chỉ là vùng ven ở bên ngoài thì cây cối cũng cao lớn hơn nơi khác rất nhiều, hơn nữa còn tiềm ẩn sinh mệnh lực mà nơi khác không có.

Một con gà béo với gương mặt tròn trịa đứng trên ngọn cây tò mò nhìn Ôn Văn, giống như đang nhìn một thứ thú vị.

Ôn Văn mỉm cười nhảy vọt qua tấm lưới sắt thật cao kia, đáp xuống cành cây mà con gà béo kia đang đậu.

Gà béo mặt tròn há to miệng, giống như đang nói: "Mẹ ôi, con thú hai chân này sao lại biết bay vậy?"

...

0.04769 sec| 2452.539 kb